"Không có thành công nào trở thành tuyệt đối nếu chưa từng trải qua thất bại. Không có tình cảm nào vững chắc nếu chưa từng bị xao động, lung lay. Tình yêu là vậy! Đôi lúc con người bị lạc lối bởi những thứ cảm xúc mơ hồ. Nhưng rồi, nếu 2 trái tim đủ đầy tình cảm thì sẽ vẫn tìm về với nhau và mãi thuộc về nhau mà thôi!...
***
Anh thoáng qua cuộc đời nó như một cơn gió nhẹ. Cơn gió ấy tuy không đủ mạnh để làm lay động một trái tim, nhưng nó đủ ấm và đủ mát để xoa dịu một tâm hồn!
Anh và nó biết nhau từ cấp 3, anh trên nó 1 lớp. Nói đúng ra anh chính là mối tình đầu của nó, người mà nó thầm thương trộm nhớ suốt 4 năm qua. Anh học Toán nên rất giỏi, thân hình thì không được cao to sáu múi nhưng cũng đủ làm xao xuyến bao trái tim. Nó thích anh không phải vì anh là hotboy này nọ. Sức hút đặc biệt mà anh khiến cho nó phải lén lút nhìn trộm anh vào những buổi ra chơi chính là hình ảnh một chàng trai vô cùng quyến rũ và đáng yêu khi chơi bóng chuyền – môn thể thao mà nó rất thích xem. Tìm cảm tuổi học trò lạ lắm, nó không mãnh liệt và cuồng nhiệt, nhưng nó lại rất nhẹ nhàng và ngọt ngào, dù chỉ là đơn phương! Rồi nó bắt đầu được tiếp xúc với anh thông qua một người bạn. Nó cảm thấy hạnh phúc hơn khi anh cũng thích môn thể thao mà nó đam mê, là cầu lông. Hạnh phúc hơn nữa là nó được đánh chung với anh dù chỉ là đối thủ, vì nó không dám đến gần anh, nó sợ không kiềm chế được cảm xúc. Và rồi những lần nó vô tình, đôi lúc là cố ý đánh trúng anh, nó thích lắm, thích vì mỗi lần như vậy anh đều nhìn nó và cười rất dịu dàng.
Những buổi chiều cứ thế trôi qua, nó chưa kịp tận hưởng hết sự ngọt ngào ấy thì anh đã ra trường. Đến phút cuối nó vẫn không dám thổ lộ với anh. Hành động chủ động nhất mà nó làm chỉ là kết bạn facebook để âm theo dõi cuộc sống của anh mà thôi. Nó khờ thật, ngốc thật, đến bây giờ nó mới nhận ra và hối tiếc thì đã quá muộn.
Thế là mối tình đầu ấy trôi qua và mãi là một miền kí ức đẹp trong nó. Anh thì đã học ở Sài Gòn, còn nó vẫn học ở đây. Lên đại học, nhiều mối quan hệ hơn, nhiều sự trải nghiệm hơn, tiếp xúc với nhiều người hơn, nhưng không hiểu sao nó vẫn không quên được anh. Cho đến một ngày, người ấy xuất hiện. Người ấy mang lại cho nó một sức sống mới, một luồn gió mới len lỏi vào cuộc đời của nó. Nó bắt đầu hẹn hò và bắt đầu hạnh phúc.
Người ấy của nó tuy không hoàn hảo như mẫu người lý tưởng trong đầu nó, nhưng người ấy lại có một sức hút rất đặc biệt khiến nó xao động – rất giống anh. Giống từ dáng đi đến sở thích, sở trường và cả những thói quen. Và điều đặc biệt hơn của người ấy khiến nó phải "đổ" chính là cái tính cách nắng mưa thất thường giống y chang nó. 2 đứa liên tục cãi nhau vì những chuyện trên trời dưới đất, và tất nhiên người đầu hàng trước không bao giờ là nó rồi! Nó hạnh phúc vì điều đó.
Cần Thơ – một đêm mưa tầm tã. Nó nằm tự kỉ ở nhà vì người ấy của nó hôm nay phải về quê nghỉ Tết và ... 2 đứa đang giận nhau. Nó đang vu vơ suy nghĩ về người ấy thì chợt facebook báo tin nhắn, là anh. Tại sao anh lại nhắn cho nó? Tại sao lại là lúc này? Tại sao bấy lâu nay anh không nhắn?... Hàng loạt câu hỏi xuất hiện trong đầu nó. Nó mở tin nhắn và xem, thì ra anh đang có việc liên quan đến chuyên ngành cần nó hỗ trợ. À, ra là vậy! – Nó cảm thấy vừa vui vừa lạ.
Sau cuộc trò chuyện hôm đó thì nó và anh bắt đầu nhắn tin thường xuyên hơn. Bên cạnh những câu hỏi thăm sức khỏe, 2 người cũng còn chia sẻ cho nhau về công việc và cả tình cảm nữa. Anh đã có người yêu và nó cũng vậy. Nhờ đó mà 2 người cảm thấy khá thoải mái hơn và nói chuyện như 2 người bạn thân.
Anh vẫn vậy, vẫn ấm áp và đáng yêu như xưa. Đang nhắn tin với anh thì người ấy gọi nó. Lần này cũng vậy, người ấy luôn là người thua cuộc. Nó và người ấy nói chuyện với nhau thật lâu vì nó nhớ người thương của nó mà! Nhưng không hiểu sao nó lại không kể cho người ấy nghe về anh – mối tình đầu đơn phương của mình.
Một ngày, anh nhắn với nó Tết này sẽ về. Nó vui lắm vì sẽ gặp được một người "bạn" mà nó đã từng thích, nhưng nó cũng cảm thấy ngại ngùng vì sẽ như thế nào nếu gặp anh. Người ấy của nó ở quê nên 2 đứa chỉ có thể nói chuyện và nhắn tin bằng điện thoại vào mỗi tối. Nó nhớ và muốn gặp người ấy lắm nhưng không được. 2 đứa quen nhau chưa đầy 1 năm nhưng chỉ được gặp nhau vào mỗi học kì, quê người ấy ở xa nên mỗi khi được nghỉ thì phải về quê với gia đình. Biết làm sao được, cố gắng thôi vì tình yêu mà!
Anh đã về, vào dịp trường cấp 3 tổ chức Hội chợ xuân. Anh rủ nó đi cùng anh. Nó hơi bất người vì lời đề nghị đó vì trước giờ anh thường không thích những chỗ ồn ào. Tết rồi mà ở nhà thì chán lắm, sẵn dịp được thăm trường cũ, gặp lại bạn bè, đặc biệt là được ăn ngon nữa – nghĩ vậy nên nó liền đồng ý.
Buổi tối hôm đó rất vui, gặp lại rất nhiều bạn cũ, ăn nhiều đồ ăn ngon và vui hơn là nó đi cùng anh, vì anh đẹp trai mà! Anh đưa nó về nhà. Ngồi trên xe máy, anh chở nó vòng quanh công viên hóng mát và kể cho nó nghe về những kỉ niệm cấp 3. Nó tận hưởng làn gió mát và ngân nga vài khúc hát: "ghét con tim em đang thuộc về ai, mà sao chẳng thể nào nghe lười em, ...". Chợt nó như đóng băng lại khi anh tiết lộ cho nó một bí mật. Anh nói với nó rằng: "Thật ra lúc đó anh rất thích em, nhưng anh sợ em không thích anh và anh sợ nếu anh nói ra thì chúng ta sẽ không chơi chung với nhau nữa!"
Nó có cảm giác như mọi thứ xung quanh nó bỗng ngưng đọng lại. Giờ chỉ còn câu nói "anh thích em" văng vẳng xung quanh nó. Cảm xúc gì đây? Nên như thế nào mới đúng đây? Mình có nên nói ra bí mật cho anh nghe không? .... Có vẻ mỗi lần bối rối thì trong đầu nó luôn hiện ra hàng loạt những câu hỏi khó mà trả lười được.
Nó khẽ cốc nhẹ vào nón bảo hiểm anh và nói: "Hihi, em cũng vậy!". Câu nói tưởng chừng như đơn giản nhưng lại cũng chứa cả một bí mật. Không cần biết anh có hiểu không nhưng đối với nó, được nghe anh thổ lộ và đã thổ lộ cho anh nghe là nó cảm thấy nhẹ nhõng hơn rồi. Gánh nặng vô hình theo nó suốt 3 năm liền giờ đây đã được trút bỏ. Nó thở phào nhẹ nhõm. Tuy hơi muộn nhưng ít ra cũng đã biết tình cảm của anh dành cho nó. Nó vui và bất giác nó quên đi người ấy.
Về đến nhà, nó vẫn còn xao xuyến với những câu nói của anh. Người ấy nhắn tin: "Trời lạnh rồi nhe, mặc ấm vô. Bị cảm là khổ tui nữa!". Và anh cũng nhắn tin cho nó: "Ngày mai chúng ta hẹn hò một ngày thôi được không?". Xem tin nhắn của cả 2 khiến nó càng rối bời hơn nữa. Nó không biết tình cảm của nó đang thuộc về ai, đang như thế nào? Nó thương người ấy nhưng nó lại rung động với anh.
Chầm chừ mãi nó mới trả lời tin nhắn.
Gửi người ấy: "Biết rồi, không bệnh đâu! Cho tui một ngày không nhớ mấy người nhe!". Người ấy im lặng.
Gửi anh: "Mình yêu nhau một ngày thôi anh nhé!". Anh trả lời: "ok! Một ngày thôi!".
Ngày hôm ấy, anh và nó hẹn hò. 2 người cùng dạo quanh thành phố, cùng xem phim, cùng đi ăn, cùng trò chuyện, ... Đi đến những nơi mà những cặp đôi mới yêu thường đi. Rồi nắm tay, rồi im lặng ngắm nhìn nhau, và rồi chào tạm biệt nhau bằng một nụ hôn nhẹ lên trán nó. Một ngày thật tuyệt, một ngày để bù đắp lại những kí ức đầy hối tiếc của cả anh và nó.
Anh chào tạm biệt nó để trở về với cuộc sống hiện tại của cả 2. Ngày hôm ấy sẽ trở thành một kỉ niệm đẹp được xếp ngăn nắp vào một góc nhỏ xinh xắn trong tim của anh và nó. Thật sự! Kỉ niệm đó rất đẹp! Rất đẹp! Anh và nó vẫn là bạn của nhau!
Tối đó, nó chủ động nhắn tin cho người ấy: "Quên xong rồi! Cho tui nhớ mấy người lại nhe!".
Người ấy trả lời: "Tưởng quên luôn rồi chứ! Đừng như vậy nữa được không? Tui sợ mất mấy người lắm!"
Nó trả lời: "Xin có một ngày thôi mà! Hứa! Sau này không làm vậy nữa đâu!"
Người ấy: "Ngoan! Thương lắm rồi! Phải nhớ tui bù lại ngày hôm nay nghe chưa! Giờ đi ngủ đi, thức khuya nổi mụn lại khổ tui!"
Nó: "Ừ! Ngủ đây! Mai phải gọi nha!"
Người ấy: "Hứa!"
Cuộc trò chuyện chấm dứt khi nó chưa kịp đánh răng, đang cầm điện thoại mà đã lăn ra ngủ say mê.
Sáng hôm sau là một ngày đẹp trời, đầy nắng và gió, có cả chút se lạnh của tiết xuân. Lúc này đây, nó không thấy lạnh, mà ngược lại, nó cảm thấy rất ấm, ấm áp vô cùng! Vừa tỉnh dậy nó đã gọi cho người thương của nó!
T.N
"Cuộc sống có thể không công bằng nhưng tình yêu thì có. Nó mang lại cho chúng ta nhiều và lấy đi của chúng ta không ít. Chấp nhận điều đó là một phần của trò chơi. "